Yes, and?

  • chúng ta khóc vì hiện thực

    mình đi xem Địa đạo về, mình không khóc vì cảnh phim, mình khóc vì những thước phim tài liệu sau đó.

    mình thấy ở đâu đó việc cho dù có bom đạn, người ta vẫn sống, không bằng cách này thì bằng cách khác. mình không thể nói thế hệ trẻ yếu đuối dễ vỡ, vì điều kiện bây giờ đã khác. phải chăng trong thế giới toàn cầu hóa, thứ cần giữ lại duy nhất là ngôn ngữ Tiếng Việt, giữ gìn sự trong sáng của nó và đừng quên từng từ từng chữ tiếng Việt đã được thay đổi và biến hóa như thế nào.

    mình xem được một đoạn của nữ giao liên địa đạo bị bắt lúc đang bầu 4 tháng. cô đã nói rằng “con trong bụng mình, nó không uy hiếp mình được, mình ko có đứa con nào đã đẻ ra để nó uy hiếp mình, con mình ở đây với mình, mình chết thì nó chết”. nếu ngày xưa, mình sẽ phân tích xem tình huống đó họ đã nghĩ gì, nhưng bây giờ mình không còn như vậy nữa. vì trong những lúc như vậy, đó là bản năng, đó là sự bộc phát, đó là suy nghĩ của những người mẹ không muốn đau lòng khi nhìn thấy sự chia xa, chỉ muốn biết mẹ đi là con đi, mẹ còn thì con còn. sao một đoạn đơn giản như vậy lại làm mình khóc?

    mình không thích Củ Chi vì quá nóng. mình từng có giải vẽ cấp quận hồi lớp 3, vẽ ở đền Bến Dược, trong ký ức của mình là những cây cột chống mái đền màu vàng đồng. trong hộp màu của mình có màu đồng, mình đã rất vui vẻ hí hửng dùng cây màu sáp dầu đó tô từng cây cột. mình cảm ơn ba má đã cho mình đi học vẽ mỗi tháng, mình tự vẽ những gì mình thích, một cách lạ lùng nhất, dùng những mảng màu sáng tối, và chỉ dùng sáp dầu.

    sáp dầu cho mình những màu sáng đẹp mình thích đến bây giờ, mọi thứ bùng lên trong mình kể từ ngày đầu nhận được hộp sáp dầu 48 màu của má. cuối cùng, ai là người đã cho má hộp màu đó, hay má đã mua cho mình?

    hộp màu thứ 2 mình được mua là 36 màu của pentel

    Bộ màu nướ PENTEL 12/15/18/24 màu - PENTEL Arts Watercolors 12/15/18/2 –  THEARTSHOP.VN

    cho đến bây giờ vẫn là màu vàng đó, nổi bật, tươi sáng.

    phim địa đạo đem tới nhiều kỉ niệm cho mình hơn là ý nghĩa của phim. mình đi thi lái xe cũng ở Củ Chi, xa thấy bà luôn.

    sau bao nhiêu năm kể từ lần đầu tới Củ Chi, mình nghĩ bây giờ mình đã biết cách tận hưởng ly nước mía giữa trưa hè, đã cảm nhận cái nắng rực lửa hát vào mặt, đã thấy nằm võng ở không gian chỉ có tiếng chim ríu tít là một phước lành. mọi thứ xung quanh mình luôn thật đẹp.

  • Em đừng bỏ cuộc.

    Những ngày dài mệt mỏi sẽ trôi qua
    Những ngày xanh em vươn mình cùng nắng
    Em tập yêu những điều lẳng lặng
    Thế giới này rộng mở dưới chân em
    Nếu ngày dài làm chùn bước em đi
    Em hãy nghĩ đến lúc mình vui nhất
    Những bông hoa cũng có lúc ngủ vùi
    Để đến ngày tỏa hương thơm rực rỡ
    Ngày càng dài càng nặng trĩu đôi vai
    Em hãy chia ngày thành nhiều mảnh nhỏ
    Nếu có buồn em hãy buồn nho nhỏ
    Để niềm vui sẽ ở cạnh bên em
    Một ngày dài không phải là ngày khổ
    Những khổ đau rồi cũng sẽ qua đi
    Nếu thương tích khiến cho em ngây dại
    Hãy cười lên vì sự sống tràn đầy
    Dẫu mây đen có che kín chân trời
    Ánh mặt trời vẫn tỏa sáng muôn nơi
    Mỗi giọt lệ rơi rồi sẽ cạn
    Nụ cười em thắp lửa ấm trong tim
    Hãy bước tiếp dù chân còn mỏi mệt
    Mỗi bước đi gieo hy vọng đầy vơi
    Nỗi buồn ơi xin hãy nhẹ trôi
    Để bình minh rạng rỡ những nụ cười!
    Gửi tặng Nhã.
  • Chào

    34 tuổi, 1 chồng, có nhà tình thương gồm nhiều trẻ em cơ nhỡ từ 15 tới 30 tuổi.

    thương.

  • Hello world!

    Welcome to WordPress. This is your first post. Edit or delete it, then start writing!